Câu đối treo tại đền Và – Sơn Tây.
酒邀江口月
琴弄岸頭風
Tửu yêu giang khẩu nguyệt
Cầm lộng ngạn đầu phong
Ý là:
Cửa sông trăng mời rượu
Đầu núi gió gẩy đàn
Đầu núi gió gẩy đàn
Đây là 1 đối câu đối nhàn thú, không phải câu đối thờ thần
như những câu khác. Trên nền mộc gỗ, nhưng thiếp vàng. Nhìn qua có thể thấy đây
là câu đối nhàn thú, của những nhà quyền quý. Ngẫm lại, sao nó lại lọt vào đền
Và?. Đầu óc miên man suy tưởng về thời kỳ xa vắng. Đền là nơi những người tu Đạo,
có tinh thần của Đạo giáo, nên khẩu khí câu đối này cũng hợp lắm. Nhưng hoàn cảnh
lịch sử đôi khi cũng khắc nghiệt. Là câu đối nhà dân mà trải tang thương dâu bể,
chịu tiếng phong kiến, địa chủ hủ bại mà bị phát tán, trưng thu rồi lại chạy
vào cửa Đền chăng?
Không biết được nữa. Mỗi lần đến di tích thấy lạ là 1 lần cảm
khái. Như chùa Quỳnh – Long Khánh tự ở Quỳnh Mai có bức hoành phi chả liên quan
gì đến Phật pháp cả. Có lẽ nào nó cũng từ một nhà Nho Quân tử mà bị bể dâu lưu
lạc đến cửa chùa.
Bức là:
金玉君子
Kim Ngọc Quân Tử
Gợi cho
cảm giác Nho Quân tử như Kim金 như Ngọc玉
; Nho Tiểu
nhân như Phẩn糞 như Thổ土
.
Vàng Ngọc
là những thứ thanh thuần nhã quý. Ví với đức Quân tử thật không có gì hơn. Chơi với người quân tử, như đeo vàng đeo ngọc vào mình.
Còn kẻ
tiểu nhân thì như Cứt như Đất. Tầm thường bẩn tưởi. Dây với tiểu nhân thì hôi
hám mình. Như dính cứt dính đất vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét