Mẹ ơi ! Đau đớn lòng con
Thư tay mẹ viết như còn hôm qua
Dường như biết xắp đi xa
Tay run mẹ viết lệ nhòa mắt con
Viết rồi mẹ vẫn để nguyên
Không đem bưu điện gửi liền cho con
Xem thư như thấy mẹ còn
Hết kỳ mà vẫn trông con từng giờ
Bây giờ khó cả trong mơ
Bao giờ gặp mẹ mẹ chờ mẹ ơi
Con đi cho hết cuộc đời
Con về với mẹ mẹ ơi! ... con về!
Bao giờ gặp mẹ mẹ chờ mẹ ơi
Con đi cho hết cuộc đời
Con về với mẹ mẹ ơi! ... con về!
Dường như mẹ biết sắp đến kỳ đại hạn. Mẹ mong mỏi cháu con về
xum vầy, cho mẹ thỏa lòng. ước nguyện của Bố muốn chúng con về quê Nội 1 lần.
Vì Bố là người trọng danh, lại là con Trưởng, nên bố muốn họ hàng bên nội tự
hào. Nhưng chúng con ngay từ bé đã rất nhạt nhòa với quê Nội, với những người họ
hàng gần nhưng xa cách. Với lối tư duy chỉ vẻ bề ngoài không thực tế của cái
vùng Quê nghèo xứ Nghệ. Không về thì tỏ vẻ trách móc: Không yêu quê hương. Mà về
không có Giá để tự trọng thì không ai ra gì. Bản thân họ hàng anh em bên Nội
cũng Thoát ly dần dần đi hết cả. Nhưng lại hão huyền người khác phải yêu quê như
mình. Họ cũng ra Bắc vào Nam, cũng Tây
Nguyên cũng Hải Ngoại. Ai là người sẽ phải về quê cho vừa cái ý dòng tộc, chỉ lợi
lộc Từ đường, Mồ mả mấy năm nay!
Mẹ cũng muốn tròn trách nhiệm với Bố con. Mẹ muốn chúng con
rồng rắn về quê Nội. Ngày con về 2017, vẫn nghĩ mẹ còn khỏe. Bé An quấy. Mẹ rằng:
Nó về bên Nội mấy hôm, được chiều nên sinh quấy. Con đã gắt: mẹ nói vậy là đổ
cho Bên Nội nhà nó làm hư sao!
Mẹ ơi ! Con làm buồn lòng mẹ ! Mẹ ơi! Đến bao giờ con hết lỗi
lầm đây. 40 năm lớn khôn có mẹ chở che. Con vẫn còn dại như ngày nào!. Đau đớn
thay ! Mẹ ơi!
Đói mẹ lo ăn, rách mẹ lo mặc. Đi học mẹ lo tiền. Chúng con
ra đời kiếm chưa được mấy đồng để lo cho nhà cửa, vẫn bố vẫn mẹ chu toàn. Chỉ
vác mặt ra đường mà vui vẻ. Về nhà được mấy câu yêu thương. Giờ đây có mẹ đâu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét