Thơ Nguyễn Hoàng Long - copy trên Facebook
Anh sẽ làm gì khi qua tuổi bốn mươi?
Khi giá đã cao và trong mắt không còn ánh lửa
Khi nhiệt huyết thuở ban sơ chỉ còn một nửa
Khi người khổng lồ đã ngứa ngáy bờ vai
Chỗ anh ngồi chẳng còn là một chiếc ngai
Và lớp đàn em tự bao giờ cao thế?
Anh còn lại gì ngoài những câu chuyện kể
Về chiến tích oai hùng của ngày xưa
Tầm vóc của anh cứ tưởng chẳng phải vừa
Hóa ra chỉ mong manh như cây tầm gửi
Anh sẽ leo tiếp ... qua và ... bằng câu chửi
Hay sẽ tự giết mình trong kiếp đánh kẻng nhận lương?
Hoặc nhảy ra ... hoặc bị vứt ra đường
Để học cách tự đứng lên từ mặt đất
Để học cách quên đi cái mất
Để "được" ... là viễn cảnh truân chuyên
Để tìm về ánh lửa lúc khởi nguyên
Từng là động lực thôi thúc anh hành động
Và trên đường đời, giữa mênh mang gió lộng
Có thể một ngày anh gặp lại ngày xưa
Khổng lồ ơi ...
... người tỉnh giấc ...
... hay chưa?
Thơ Nguyễn Hoàng Long
Có những người thích tin vào phân loại
Nhóm tính cách giản đơn bằng chữ viết tắt vô thần
Hàng triệu năm máu và nước mắt chưa đủ mặn
Để gộp vào vài hạng mục cô đơn?
Điều quan trọng là mẫu data đủ lớn
Để bao che mọi giả thuyết mơ hồ
Để chôn sống cả đống người chung vào một lỗ
Rồi phủi tay nghiền ngẫm "Đắc Nhân Tâm"
Tự bao giờ thế giới lại lặng câm
Mặc con người bị gắn thẻ như hàng hóa?
Anh thâm trầm không được quyền chói lóa?
Ả lắm mồm chẳng hợp việc tư duy?
Cứ đại khái thế cho đỡ phải nghĩ suy
Đỡ đau đầu và đỡ luôn nhận thức
Sống cho nhàn và bơ đi hiện thực
Cuộc đời này thú vị bởi khác nhau
Mỗi cá nhân không thể chỉ một màu
Mà mỗi màu cũng có nhiều sắc thái
Sống còn vui vì còn va đập mãi
Mà không cùn mòn cảm nhận về nhau
Sẽ chẳng ai bị đối xử như một mớ rau
Cho đến khi ...
... thế giới chọn ...
... tin vào phân loại
Thơ Nguyễn Hoàng Long
Nhân Dân là gì hả bố?
Bao đời vẫn chỉ trắng đen
Thổi mãi một màu lửa đỏ
Thời con có lẽ chẳng quen
---
Nhân Dân là đời con ạ
Rốt cuộc cũng chỉ trắng đen
Bố nhóm một màu xanh lá
Mãi cũng thành lửa mới nhen
Bây giờ con chê màu mực
Mai rồi con có thể quên
Giữ lại phần này ký ức
Ở đây... bố được nhớ tên
Thơ Nguyễn Hoàng Long
Ý tưởng đơn thuần ... chỉ là rác rưởi
Là cạm bẫy ngọt ngào của những đôi mươi
Hừng hực quyết tâm làm gì đó cho đời
Và tin rằng mình là người được chọn
...
Ý tưởng cho ta lên tận ngọn
Của dãy núi cao vời ta tự dựng trong mơ
Sáng loá mắt ta để tất cả phai mờ
Chỉ ta là một ... là riêng ... là thứ nhất
...
Ý tưởng biến ta thành hành khất
Khốn khổ van nài: "Thế giới!!! Hiểu tôi đi!!!
Nếu không, ngươi thật chẳng ra gì."
Rồi nhiều khi thành mồi ngon cho bầy cá mập
...
Ý tưởng tốt nhất nên là nụ hoa e ấp
Để chính bản thân mình nuôi dưỡng khổ công
Đổ mồ hôi, nước mắt vun trồng
Và xác định ...
... vẫn có thể thành ...
... rác rưởi ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét