Thứ Tư, 15 tháng 5, 2024
Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2024
Ngày Mother day 2024 ở Châu Âu nhớ bố mẹ!
Năm nay đã 46 tuổi, đã
sinh con được 3 đứa! Sống xa quê hương, phải lao động tay chân để mưu sinh! Nơi
quê nhà cũng không phải là no đủ, tại đất khách cũng chưa được thoải mái! 46
năm nhân sinh. Hôm nay là ngày Mother day. Nhớ về 2 người đã cưu mang sinh ra
mình: một người đã lên thiên đàng được 5 năm; một người còn ở Trần gian với những
ưu tư dương thế! Kẻ làm trai hồ thỉ bốn phương trời, nhớ câu cổ ngữ từng trải:
“Phụ mẫu tại, bất viễn du. Du tất hữu phương/ Bố mẹ còn chớ đi đâu xa. Có đi xa
ắt phải có phương hướng”. Bố mẹ ơi! Ở cái tuổi tứ tuần nơi quê người! Bên cạnh vợ dại con thơ! Nhớ về những
tháng năm bên bố mẹ. Bé được chăm bẵm như kiểu việt nam, lớn cũng được bố mẹ kì
vọng như ở Việt Nam. Nay nơi đất khách, trải nghiệm cuộc sông văn hóa khác lạ
châu âu. Thương bố mẹ cơ hàn vất vả, chịu cay cực với cái nền văn minh lúa nước,
cộng sản sơ khai của xứ đông á. Xót thương thay không chỉ bố mẹ mình mà cả những
người làm cha làm mẹ khác đang trong vòng cương tỏa của cơm áo gạo tiền, danh vị
lợi lộc.
Mẹ sinh ra trong một gia đình trung nông đã dời
lên thành thị. Sống tuổi thơ với môi trường âu phong á vũ vừa chuyển của bát
nguyệt thu sao vàng cờ đỏ. Nhà toàn chị em gái và một cậu em nhỏ, ông ngoại là người Tây học
không gặp thời. Mẹ phải bươn trải kiếm sống phụ gia đình, mẹ phải phấn đấu
vươn lên không thua kém ai. Tuổi đã lớn mới xe duyên cùng bố. Tính tình cứng
cỏi, cố chấp. Nhưng chắc chắn. Ngày chúng con còn bé, sinh em thứ 3 xong mẹ
nhiều bệnh tật. Không đủ sức lao động, sống nhờ vào đồng lương hưu ít ỏi. Cam
chịu theo thời cuộc, thời đó cũng chẳng buôn chẳng bán gì được. Chỉ com cóp
có gì bán nấy, dưa cà mắm muối. Ghi lô – đề để qua ngày. Nhưng cũng chắc trở
đủ điều. Ngày con cái lớn lên, chưa báo đáp được gì, mẹ đã đi xa. Mẹ quanh quẩn
với cái khu phố ấy, chỉ nhinh nhỉnh chuyện tâm sự tào lao đầu phố cuối khu,
cãi nhau chỉ vì câu nói mỉa mai đâm chọc, hay chỉ vì đống rác, viên gạch.
Ngày đi làm, chưa nộp được đồng lương nào cho mẹ, chỉ cuối năm lĩnh được mươi
triệu dự án cơ quan đưa biếu mẹ để mẹ lo cho Tết. Ngày dời bước sang Châu âu,
mua được tí quà, về mẹ cũng cất góc tủ không đụng đến. Ngày mẹ mất mở tủ ra
thì đồ đã mốc, hết hạn cả. Ôi ! Hôm nay nhớ mẹ vô cùng! Mẹ đi xa rồi! |
Bố sinh ra ở quê nghèo Trung kỳ, nắng gắt, tiếng
xứ Nghệ quê mình nặng mà đằm thắm câu ru hời, điệu hò sông Lam - sông Cả. Gia
đình bần nông, thoát được cuộc thổ địa cải cách. Nhưng năm 10 tuổi, bố đã từng
nhìn thấy người ta bắn địa chủ bị đấu tố phọt cả óc. Tuổi thanh niên cả miền
Bắc bộ sục sôi cách mạng, ai không đi lính thì cũng đi thanh niên! Bố tránh
được một lần, rồi cuối cùng cũng đến lượt. Chưa ra chiến trường nhưng đường
hành quân bị bệnh, bị thương, bị bỏ lại trong rừng đại ngàn heo hút. Đợt quân
sau đến, được chuyển về Hậu tuyến, được đi học Đại học, với những năm đói
khát ở Trường Kinh tế Quốc dân. Ra trường được phân về một nhà máy lớn. Lúc
đó đất nước chìm vào các chính sách lầm lẫn, của bao cấp, của tem và phiếu. Bố
gặp mẹ và nên duyên chàng Khu 4 với gái Hà Nội. Cuộc sống thời đó chỉ trông
vào đồng lương ba cọc ba đồng. Sau đại hội VI, đất nước dần chuyển động mà những
con người nhỏ bé trong đất nước ấy không cảm nhận được. Mẹ đã về mất sức, Bố
hết việc vì tinh giảm biên chế. Cuộc sống bon chen vay mượn, bố vay tiền rồi
chốn nợ, cờ bạc. Hàng xóm đánh nhau chỉ vì lời qua tiếng lại. Cuộc sống căng thẳng, bố
cũng lạc vào cuộc sống của những câu chuyện tào lao, môi giới chỉ trỏ kiếm sống.
Còn miếng nhà ở Thủ Đô, nhưng chểnh mảng với những vòng cuốn xác thịt của miệng
lưỡi đời. Ngày đi xa, gọi điện về với bố chỉ muốn rơi nước mắt. Tuổi cao, tiếng
nói buốn bực của nhân sinh hay tiếng não lòng của những mê lộ cuộc đời không
bao giờ hết. Bố ơi! Nhớ bố, những lúc cho chúng con ăn, cho chúng con chơi,
những lúc bố sảng khoái, những lúc bố khỏe mạnh, dư dật, bố chở chúng con bằng
chiếc xe đạp xuống thăm bà ngoại !!! … Bây giờ con đã có 3 đứa, mỗi lần gần
chúng nó, con lại nhớ bố nhiều lắm. Căng thẳng cuộc đời cuối cùng cũng chỉ vì
miếng ăn, vì vụ lợi. Bố từ nơi quê nghèo lên Thủ đô, những thăng trầm từng trải
của bố: buồn vui, thất bại, ê chề, … nó đã cuốn đi bao thanh xuân của bố. Nay
xa cách chẳng có cách gì với tay đến bố được! Xin bố hãy quên hết những ưu
phiền của cuộc đời này, con yêu bố! Cầu nguyện bố được bình an! |
12-5-2024 Việt Tây,
Toàn Nguyễn.
Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2024
A1- Deutsch Geschichten: A1
Đúng giờ Tôi thức dậy và nằm trên giường, tôi mệt vì hôm qua tôi ngủ rất muộn. Hôm qua tôi đã xem một bộ phim mới. Bộ phim hay và tôi không thể ngừng xem nên tôi không ngủ khoảng 12 giờ đêm, tôi quên đặt báo thức, tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 9:32 sáng. Hôm nay là thứ Hai và tôi phải đi làm, tôi đã ngủ quá lâu, bây giờ tôi phải vội, tôi đi tắm, đánh răng, sấy tóc, tôi mặc quần, áo sơ mi và đi giày. Hôm nay không có bữa sáng, tôi không có thời gian cho việc đó nữa, tôi phải đi làm nhanh hơn. Tôi rời khỏi căn hộ lúc 9 giờ 50 sáng, tôi có mang theo túi xách và áo khoác, trên đường đi ra chỗ, xe đạp của tôi đang đỗ, tôi không mở được khóa. ngón tay của tôi run, tôi hồi hộp và phấn khích, tôi chưa bao giờ đi trễ, tôi thích đi làm luôn đúng giờ, điều đó quan trọng với tôi. Tôi hy vọng sếp tôi không tức giận, đó là lần đầu tiên, tôi đi muộn. Đúng giờ nghĩa là 9h tôi đã có mặt ở chỗ làm và không đến trễ hơn nữa, bây giờ tôi cởi được khóa ra, tôi sẽ đạp xe đi làm, sếp và đồng nghiệp đang đợi tôi, "bạn đi muộn hôm nay" Họ cười nói, sếp tôi không giận, và tôi thấy nhẹ nhõm, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ. | Ich wache auf und liege im Bett. Ich bin müde, da ich gestern sehr spät eingeschlafen bin. Gestern habe ich eine neue Serie geschaut. Die Serie war gut und ich konnte nicht aufhören, sie zu schauen. Also bin ich erst um 12.00 Uhr nachts eingeschlafen. Ich habe vergessen, einen Wecker zu stellen. Ich sehe auf meine Uhr. Es ist 9.32 Uhr morgens. Es ist Montag und ich muss zur Arbeit. Ich habe zu lange geschlafen. Jetzt muss ich mich beeilen. Ich dusche, putze mir die Zähne und föhne mir die Haare. Ich ziehe mir eine Hose, ein Hemd und Schuhe an. Ein Frühstück gibt es heute nicht. Dafür habe ich keine Zeit mehr. Ich muss schnell zur Arbeit. Die Wohnung verlasse ich um 9.50 Uhr. Ich habe eine Tasche und eine Jacke dabei. Auf dem Gehweg steht mein Fahrrad. Ich kann das Schloss nicht öffnen. Meine Finger zittern. Ich bin nervös und aufgeregt. Noch nie bin ich zu spät gewesen. Ich gehe immer pünktlich zur Arbeit. Das ist mir wichtig. Ich hoffe, dass mein Chef nicht wütend ist. Das ist das erste Mal, dass ich unpünktlich bin. Pünktlichkeit bedeutet, dass ich um 9.00 Uhr auf der Arbeit bin und ich nicht später komme. Jetzt kann ich das Fahrradschloss öffnen. Ich fahre mit dem Fahrrad zur Arbeit. Mein Chef und meine Kollegen warten auf mich. „Heute bist du nicht pünktlich.", sagen sie. Sie lachen. Mein Chef ist nicht wütend. Ich bin erleichtert. Morgen werde ich pünktlich sein. |
Wohngemeinschaft Ich wohne in einer Wohngemeinschaft. Ich wohne mit drei Menschen zusammen. Jeder hat ein eigenes Zimmer. Wir teilen uns eine Küche, einen Balkon und ein Bad. Wir haben kein Wohnzimmer. In der Küche kochen wir zusammen. Auf dem Balkon grillen wir im Sommer. Wir haben eine gute Wohngemeinschaft und wir verstehen uns gut. Aber manchmal haben wir Probleme. In der Küche ist ein Kühlschrank. Wir haben einen Putzplan an den Kühlschrank gehängt. Jeder hat seine Aufgabe in der Wohngemeinschaft. Jede Woche muss einer von uns die Küche, den Balkon und das Bad putzen. Diese Woche habe ich die Aufgabe, zu putzen. Ich habe es vergessen. Meine Mitbewohner erinnern mich. „Du hast vergessen, die Küche, das Bad und den Balkon zu putzen.", sagen sie. Sie sind verärgert. Sie mögen es nicht, wenn jemand seine Aufgaben vergisst. In einer Wohngemeinschaft ist es wichtig, dass jeder an seine Aufgaben denkt. „Es tut mir leid. Ich werde jetzt putzen und aufräumen.", sage ich. Also wasche ich das Geschirr in der Küche. Ich reinige die Herdplatten und den Ofen. Ich bringe den Müll hinaus. Ich putze die Toilette, die Dusche und das Waschbecken. Ich sauge mit dem Staubsauger und wische mit dem Wischmopp. Ich fege den Balkon. Es dauert zwei Stunden. Dann bin ich fertig. Meine Mitbewohner sind zufrieden. Nächste Woche wird ein anderer putzen. So steht es im Plan. |
Festessen/ Bữa cơm ngày lễ
Thứ Năm, 9 tháng 5, 2024
Thư pháp báo - Trì Hiền Kiệt (Phúc Kiến, Trung Quốc)