Thứ Năm, 16 tháng 10, 2025

Cảm xúc về Tố hữu qua hai bài thơ hai thời điểm khác nhau

 Hiện tượng thơ Tố hữu là một hiện tượng cực kỳ đặc biệt trong văn học Việt Nam. Hôm vừa rồi vừa đọc một status của ai đó đăng lên nói về cuộc nói chuyện của nhà thơ Trần đăng Khoa về hiện tượng thơ Tố hữu. Tôi đọc lướt qua bài viết thấy lời bài viết rất trung lập, Nhã nhặn. Tôi có bày tỏ bằng một comment. Rồi tôi lại đọc được một status khác về một nhà thơ khác của Mông Cổ cũng Vịnh Về mao trạch Đông. Tôi lần tìm lại những bài thơ của Tố hữu khi viết về Trung Quốc viết về chủ tịch. Ô hay! Thật là kỳ lạ! Tôi xin copy lại từ trên Thi Viện Hai bài thơ ở hai thời điểm khác nhau. Lòng ngập tràn cảm xúc. Thực sự thơ Tố hữu rất lay động lòng người. Tố hữu dường như kết hợp nhuần nhuyễn những ngôn từ của truyện Kiều và Lục Vân Tiên. Nhưng là màu sắc cách mạng màu sắc giai cấp màu sắc của tuyên truyền Rất rõ nét. Dù đã gần một thế kỷ trôi qua. Con người ta đã có nhiều cái nhìn khác cả về cá nhân, cũng như là xã hội đương thời. Riêng tôi nhận định thơ Tố hữu, Rất nhuần nhuyễn về ngôn từ. Nhưng là thơ tuyên truyền cách mạng. Cái gì ông cũng làm thơ được, Từ bụi tre khóm chúc, Từ con kiến củ khoai, Từ mỗi một chuyến đi của ông ông cũng trào lên một cảm xúc. Như một đứa trẻ thơ phát hiện ra một điều gì mới mẻ. Nó hân hoan hồ hởi, Nhưng cũng có lúc đau buồn, Than thở. Nhưng trong đó thơ Tố hữu không hề có con người đau khổ, Không hề có tiếng kêu của đoạn trường Tân Thanh, Không Hề có tiếng kêu của danh Giáo cương thường hay luân lý đạo đức cổ truyền. Thơ của ông rõ ràng là thơ cách mạng, thơ tuyên truyền. Xin các bạn cùng đọc và so sánh hai bài thơ khi sang thăm Trung Quốc ở hai thời điểm khác nhau 1958 Khi nước ta miền Bắc mới được độc lập và nhận viện trợ trực tiếp từ Trung Quốc; Và thờiĐiểm khi nhà thơ sang thăm Trung Quốc năm 1968 khi cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc đã bắt đầu mạnh mẽ. Lập trường của Việt Nam lúc này tập trung vào đấu tranh và giải phóng dân tộc tận dụng mọi cơ hội trên trường quốc tế, nhưng lại rất thận trọng bày tỏ lập trường Đối với chính sáchLãnh đạo giai cấp của quốc tế Cộng sản mà Liên Xô và Trung Quốc là những ngọn cờ đầu. 

 Đường qua nước bạn 1958

 Qua biên giới 1968

 Đường sang nước bạn chiều xuân

Con tàu liên vận vui chân dặm trường
Đồng Đăng đây, nọ Bằng Tường
Song song đôi mặt như gương với hình
Bên ni biên giới là mình
Bên kia biên giới cũng tình quê hương…

         *

Chào Trung Quốc, giang sơn hùng vĩ
Quê Hồng quân vạn lý trường chinh!
Hôn các anh xưa, những người chiến sĩ
Đầu đỏ ngôi sao, không sợ thác ghềnh
Từ Giang Tây lên Thiểm – Cam – Ninh
Ăn tuyết nằm sương, mặt đầy máu bụi
Lòng mạnh hơn sông, gan to hơn núi
Vai làm thang, lưng làm cầu
Không thể gì ngăn được!
Ôi tiếng sáo của Ly Quê thuở trước
Hồng quân đi đến đâu
Sông phải rẽ nước
Núi phải cúi đầu!


Các anh đi, lay động địa cầu
Từ thuở ấy, nước tôi còn nô lệ
Máu Xô-viết mới đầm đìa đất Nghệ
Tôi lớn lên, nhưng chưa được làm người
Thèm một quê hương, một mảnh đất, khoảng trời
Vời vợi Diên An, mộng mười sáu tuổi!
Từ ấy, đã biết bao đèo suối
Chúng tôi đi, theo lối các anh đi
Mười lăm năm cách mạng trường kỳ
Chín năm lại trường kỳ kháng chiến
Như các anh, đã đi, đã đến
Như các anh, giành biển, giành trời
Hai ngọn cờ đỏ máu thơm tươi
Chiến thắng ôm nhau, biên cương mở hội.

         *

Hôm nay tôi đi từ Hà Nội
Nước Việt Nam dân chủ cộng hoà
Con tàu đưa tôi đến Trung Hoa:
Bốn hướng mênh mông, bao la trời đất
Ồ tất cả của ta đây, sướng thật!
Bánh xe quay trong gió, bánh xe quay
Cuốn hồn ta như tỉnh như say
Như lịch sử chạy nhanh trên đường thép
Đưa ta đến một ngày tuyệt đẹp.

Ôi, buổi bình minh dậy dọc đường
Mướt xanh bờ liễu, vút hàng dương
Trắng phau nội cỏ cừu phơi tuyết
Ngào ngạt đồng xuân mịn phấn hường
Vui nhỉ tiếng cười quanh giếng máy
Hoa đào đôi bím nở trong sương
Làng hay phố đó, tường vôi mới
Băng đã tan trên dòng Trường Giang…

         *

Mặt trời lên, nắng chói lưng đồi
Hết khổ rồi em nhỉ, Hỉ Nhi ơi!
Em mặc áo hoa, em đi hài gấm
Em nói em cười, má em đỏ thắm
Em đẹp em thơm như quả táo đầu cành
Phơi phới đời em cao vút như dương xanh
Trung Quốc đó. Sức thanh xuân bừng dậy
Có phải chăng xưa nàng tiên nữ ấy
Mấy nghìn năm đày đoạ tháp Lôi Phong
Vươn mình lên, rực rỡ dưới cờ hồng!
Trung Quốc đó. Bàn tay nào huyền diệu
Đã nắn lại cả dung nhan dáng điệu:
Mặt đồng khô xoá sạch những bờ ngăn
Như mặt người tươi dãn những đường nhăn.
Gót chân bước trên đường xanh nhún nhảy
Như nhịp trống ương ca, như biển ngời sóng chạy!

         *

Văn Thiên Tường ơi!
Nếu anh sống lại
Đến bên bờ Bột Hải
Thăm Sơn Hải Quan
Anh sẽ không còn khóc mãi
Nàng Mạnh Khương xưa mùa đông
Bơ vơ đi mang áo rét cho chồng
Đắp Trường thành vạn lý!

Tôi đã gặp Mạnh Khương nhiều chị
Khắp công trường rộn rã như ong
Vui chồng vui vợ
Vai gánh vai gồng
Bạt núi khơi sông
Mùa đông không lạnh nữa
Tưng bừng đuốc lửa thâu đêm
Cướp thời gian, tay búa tay liềm!

         *

Ôi hai chữ Tự do: đôi hài vạn dặm
Đôi cánh thần tiên bay lên xanh thẳm
Tôi đã trông, tôi đã thấy: nơi đây
Hai mươi năm nhảy vọt một ngày
Sáu trăm triệu bàn tay: một núi
Thép gang luyện từ bùn lầy, than bụi!
Quang vinh thay, Đảng những con người
Cờ đỏ giương cao, đứng dậy làm Trời
Tia lửa nhỏ đốt cháy đồng cỏ rộng!

Mao Trạch Đông!
Tôi đã thấy: dáng Người cao lồng lộng
Đẹp như một ngọn cờ hồng
Trên mặt người, mặt đất, mênh mông.
Tôi đã thấy: ngày xưa, đâu đó
Một tia lửa nhỏ
Trong xóm Tương Đàm
Cháy lan dần, đỏ khắp Hồ Nam
Thành ngọn lửa hôm nay: Trung Quốc
Soi sáng phương Đông, châu Phi, châu Úc
Lửa dâng cao lửa Cách mạng tháng Mười
Rát mặt loài lang nhưng ấm dạ loài người!

Sáng thêm nữa, đời đời, ngọn lửa
Của Trung Hoa, của chúng ta, tất cả!
Của chúng ta, muôn ngọn lửa hãy lên cao
Cho cả địa cầu thành một ngôi sao!


1956-1959

 Máy bay qua biên giới

Ghé tạm xuống Nam Ninh
Cách mạng văn hoá” mới
Nhí nhố hồng vệ binh.

Ảnh to và ảnh nhỏ
Nghìn triệu còn một Ông
Mấy chú giơ sách đỏ
Muôn năm Mao Trạch Đông!

Bữa cơm trưa Vũ Hán
Vô chủ, chuyện cùng ai?
Đất này đâu hết bạn
Xin hẹn một ngày mai...

Bắc Kinh trời ít tuyết
Hạn hán nắng khô đồng
Chắc trời chưa thuộc hết
Bài hát “Đông phương Hồng”!

Phố lặng không tiếng cười
Tường dài đen chữ báo
Đăm đăm những mặt người
Giặc đâu mà “nã pháo”?

Thăm lại Di Hoà Viên
Cây buồn chim chẳng đậu
Ngơ ngác mấy con thuyền
Chậm chạp... Tây Thái hậu.

Thương những ai đồng chí
Trường chinh muôn dặm xưa
Nay bỗng thành “ma quỷ
Đầu cúi, mũ tai lừa!

Trung Hoa ơi Trung Hoa!
Người đi đâu? Chiều tà
Nghe Lỗ Tấn gào thét
Ăn thịt người, còn a?


3-1968


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét