Thứ Hai, 26 tháng 5, 2025

Hai bài ngẫu chiếm

Nhìn cây trúc thẳng thắn mà nghĩ tới những kẻ lươn Lẹo! 

 

Thẳng thắn như ai cũng bình thường, 

Nhìn thân trúc thẳng nghĩ mà thương. 

Thương người chính trực mà câm nín,

Thương kẻ sướng rồi chẳng dám rên.

Cố giữ vào trong cho đạo Đức, 

Mà trong rỗng tuếch cứ phô trương. 

Nhớ nhé từ nay anh thẳng tắp, 

Như đôi khóm trúc ở bên đường. 


Ở châu âu mở chai rượu- Cùng với người anh em ở Việt Nam cũng mở một chai rượu giống như thế: Cùng nâng chén cảm xúc là một bài thơ! 

Nửa vòng trái đất mấy trời mây,

Cùng dậy gọi nhau nhấc chén cay.

GIAO TÌNH còn nhớ câu: MẠNH KHOẺ,

THỊ PHI không hỏi chuyện: BÉO GẦY. 

Rượu - Bia - Trà - Thuốc: hư là mấy,

Chữ nghĩa nên người: có cũng hay.

男儿壺矢四方志

Nam nhi hồ thỉ tứ phương chí,

Hết chén là thôi! Hết một ngày. 



Hư thân sinh nông nỗi! 

Việt Tây - Toan Nguyen

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2025

Cô Nguyễn Thị Thảo ở viện nghiên cứu Hán Nôm

 Ồ ! thật là tình cờ biết cô Nguyễn Thị Thảo ở viện nghiên cứu Hán Nôm có Facebook chị em gái của cô rất giống cô Nguyễn Thị cát giáo viên dạy hóa của trường Bạch mai ngày xưa! Ngày xưa tôi cũng được học Cô Cát 1 năm! sau này làm Hán Nôm thì quen cô Thảo. Lúc tôi làm thì cô Thảo đã nghỉ hưu! Nhưng gặp tôi cô như có người nói trước. Cô gọi luôn tôi là Toàn rất thân quen không cần giới thiệu. Sau này mấy lần được chở cô đi, có một lần. Cô ngồi sau tôi bảo rằng cô muốn trả tiền xăng, nhưng Toàn chối. Cô bảo “nếu vậy thì cô ngồi sau xe toàn, cô hát cho toàn nghe một bài nhé! “ tôi đang lái xe cứ vâng đại. Và cô hát thật. Với chất giọng run run của cô Thảo cả viện hán nôm đều biết. Và cô hát cho tôi bài “tình ta biển bạc đồng xanh”. Tôi cứ vâng vâng nghe cho vui. Chứ cũng không để Ý lắm.  thật là vô thức bài hát ấy tôi đã nghe nhiều lần nhưng không quan tâm lắm. Nhưng khi cô Thảo hát cho tôi nghe. Với chất giọng run run ấy của cô nó đi vào trong não bộ của tôi lúc nào không biết.  gần 10 mấy năm trôi qua. Giờ đang ở châu âu có một lúc, tôi nghe ở trong tai giai điệu “tình ta biển bạc đồng xanh”. người Đức có một thuật ngữ là : “Ohrwurm - là con sâu tai”. Để ám chỉ những điều gì đó cứ văng vẳng ở trong đầu !  lập tức tôi nhớ ra tôi đã được nghe bài này ở đâu? Chính là nghe từ cô Nguyễn Thị Thảo: “thuyền anh ra khơi khi chân mây đương ửng hồng ! …zzz thuyền đánh giá khơi có ngài chi mưa nắng ! … zzz! ” 

Sau này tôi được biết gia đình cô Thảo là một gia đình có điều kiện !  nhưng cô rất giản dị, ăn mặc bình thường, nhưng lời nói rất tình cảm thân thương! 

Lại một lần nữa chở cô về nhà , trên đường kim Giang. Lúc ấy có một cái đám ma rất là to. Cô ngồi sau xe cô bảo tôi: toàn có biết câu người xưa hay nói “sống dầu đèn !chết kèn trống không!” Tôi bảo cháu mới nghe lần đầu.  cô giải thích cho tôi rằng sống phải cho sáng sủa, chết thì cũng phải có tiếng tăm!  để người ta biết! 

Còn nhớ ngày xưa đọc địa bạ trên trung tâm lưu trữ quốc gia ở tràng thi. Chúng tôi là sinh viên, cán bộ trẻ lên đọc chung theo chương trình của khoa Sử. Các bạn sinh viên đọc yếu hơn, được các cô chú góp Ý cho. Trong đó cô Nguyễn Thị Thảo và cô Vũ Thanh hằng khi nhận xét đến tôi, thì các cô cứ khen mãi: “ của Toàn đọc được mà”. 

Tự nhiên hơn một năm trước trước khi đi hải ngoại. Bỗng dưng cô hỏi tôi: “Toàn đã có quyền Nghệ an ký của cô dịch chưa nhỉ?”  tôi bảo rằng Chưa! Cô Thảo bảo thế thì cô có một quyển cũ cô tặng cho Toàn nhé!  và lần sau cô đến mang theo quyển Nghệ an ký! Cô bảo nó hơi bị mốc và bị mọt một tí! Nhưng cô tặng cháu!  gọi là làm kỷ niệm thôi! (tôi chỉ đọc lướt qua. Chứ cũng không để tâm quyển sách này lắm.) Nhưng dường như có một điều gì đó rất quý báu. Với chất con người xứ nghệ!  dịch Nghệ an ký không phải là dễ! Có khi không phải là người Nghệ an thì không thể dịch được sách Nghệ an ký. 

Mấy năm rồi không gặp được cô! Nhưng mỗi lần nghe bài hát “tình ta biển bạc đồng xanh” là tôi lại nhớ cô Nguyễn Thị Thảo! 

(Thấy cô có Facebook tôi nhắn hỏi thăm, nhưng chắc cô không biết dùng. Mượn ảnh trên Facebook của cô: cô đầu tiên từ bên phải sang là cô Nguyễn Thị Thảo; cô còn lại rất giống cô Cát- dạy hóa trường trung học Bạch mai nơi tôi đã học năm xưa ) 

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2025

Tần cối giết Nhạc Phi - đánh bức tượng sắt để tỏ mình chính nghĩa?



Người Trung Quốc thật là kỳ lạ! Vợ chồng Tần cối đã chết cả mấy 100 năm! Hại chết Nhạc Phi ! Nhưng mà cái thế mất nước của nhà tống không thể cứu được ! Dù Nhạc Phi có giỏi thì nhà tống cũng vẫn mất nước ! Tội của Tần cối cùng lắm cũng chỉ là gian tham đến đất nước lộn bại!  mà đâu chỉ có một mình Tần cối gian tham trong lịch sử có hàng 1000 quan tham khác! Nhưng người Trung Quốc lại chỉ đúc tượng Tần cối để đánh đập, nhổ! Nhưng bản thân cục sắt là vô tri ! Đánh nó chỉ đau tay mình !  vậy họ đánh cục sắt Tần cối ấy để làm gì ? Mục đích của người Trung Quốc muốn khoe mình là chính nghĩa !  nếu nói sự Công Bằng thì cả thế giới này ai cũng như ai: người anh người Pháp người Đức người Nhật người Trung Quốc … ! Nhưng khi họ làm một điều gì đó bình thường họ tưởng họ là người tốt ! Khi người nào đó làm một việc khác với những người bình thường (ái quốc như nhạc Phi là hết sức bình thường; tham lam tài sản như Tần cối cũng là hết sức bình thường)! Họ bị vu khống là một kẻ gian tà , bị vu khống là một người chính nghĩa ! Những tham lam như tần cối cả thế giới này đều tham lam ! Vậy cứ gì đánh một mình tần cối ? đó la đạo đức giả ! sĩ diện hão! khoe danh dự một cách mù quáng! Trong khi bản thân cũng chẳng giỏi hơn Tần cối! Cũng chẳng chính nghĩa như Nhạc Phi! Vậy họ đánh cục sắt ấy làm gì nhỉ? 

Tôi liên tưởng đến những nhân vật ở viện nghiên cứu hán nôm mà tôi đã từng có nhân duyên trong đời : Nguyễn Thúy Nga, đào Thái tôn, Vũ Thị Lan Anh, đào Phương chi, đào Phương Anh, lê Như duy, … họ là một trong những nhân duyên rất ngắn ngủi trong cuộc đời của tôi , nếu như họ không thân thiết với tôi thì họ làm hại tôi và chơi đểu tôi để làm gì nhỉ ?  Có phải họ cũng giống như những người Trung Quốc kia đang cầm dép đánh vào bức tượng sắt Tần cối ?  tôi cũng chỉ như bức tượng sắt Tần cối nhưng chưa từng phạm tội với nhân loại, tôi không đánh đập súc vật ?tôi không phá hủy môi trường ? Tôi chưa từng có tiền án ăn cắp ăn trộm trộm của Viện nghiên cứu Hán Nôm?  tôi không ăn lương của những người đó ! Tôi cũng chưa từng vay tiền những người đó ! tôi cũng chưa từng xin gì họ ! Thậm chí kể cả quyển sách của ông đào Thái tôn cũng không phải là tôi xin !  Mà là ông ra sách mới ! Đem đến cơ quan tặng tất cả mọi người mà ông có nhu cầu quan hệ (liệu có phải tất cả những người đó đều phải đọc sách của ông ?)! Ông ấy thông minh đến mức hoàn toàn có thể từ chối không tặng tôi một quyển sách nào(nhiều lý do : hết sách chẳng hạn ! ) Nhưng tại sao ông ấy lại tặng? Tại sao ông ấy lại để tặng cả bút tích lên? Đấy là việc riêng của ông ta! Nhưng khi nó đã là của tôi ! Câu chuyện lại hoàn toàn khác !  chúng ta lại nhớ đến những câu chuyện vui về tình yêu thời công nghệ: “yêu nhau mua iPhone tặng cho nhau! Hết yêu anh đòi lại!” Xem ra như thế còn lịch sự chán!  Tặng sách cho người ta rồi ! Phỉ nhổ người ta rồi ! Đến khi người ta phỉ nhổ lại : thì vẫn muốn người ta chào, muốn lấy lại sách tặng một cách nhẹ nhàng ? Giả dụ ông đào Thái tôn, bà đào Phương chi, bà đào Phương Anh cùng ông lê Như duy không cùng một lúc bốn mặt giáp công - dịu dàng thân mật kế- muốn lấy lại quyển sách đó! Thì cũng chả có cái chuyện đếch gì !  và giả dụ bà Nguyễn Thúy Nga(đề tài mà bà day dứt - bà cũng chả quý gì tôi vì bà muốn hướng dẫn tôi để bà ghi điểm làm phó giáo sư thôi ) Và bà không phải là người cho tôi cái đề tài địa chí Hà Nội thì cũng cần đếch quan tâm gì đến tôi nữa! Thì bà Vũ Thị Lan Anh cũng không cần phải xúi bậy nhất định ông đào Thái tôn (với tư cách người cùng phòng )đến hội nghị luận án! Và cả Lê Như Duy, nếu nó không nịnh đến mức đem câu văng miệng của ai đi bợ đỡ thì gia đình Ông đào thái tôn cũng chẳng biết… để mà hặm he đòi sách! Nhưng khốn nạn thay cho những con người này là những sự kết hợp nhịp nhàng đến hài hòa hoàn hảo của họ ! tôi không có một bằng chứng hiện hữu nào là họ muốn làm hại tôi!  nhưng những việc tôi trình bày và những thứ họ thể hiện đã tỏ ra họ là ai?  và trình độ nhận thức của họ như thế nào khi so sánh với việc người Trung Quốc đánh tượng Tần cối để an ủi linh hồn của Nhạc phi! Thậm chí thắp nhang cho Nhạc Phi thì cũng không khôi phục lại triều Tống. về góc độ tài chính công việc hay nghiên cứu khoa học: Tôi chưa từng làm tổn hại gì đến những con người này! 

Lỗi duy nhất của tôi  mà tôi có thể nghĩ ra : TÔI QUÁ ĐẸP TRAI!

Và nếu như lê như duy không viết gì trên trang Facebook cá nhân  thì mọi thứ chỉ là cảm xúc quá khứ! Mọi sự lờ đi như KHÔNG BIẾT! KHÔNG HIỂU! KHÔNG CÓ! Nhưng status của lê Như duy đã bổ sung tất cả vào HỒ SƠ SỰ THẬT tâm hồn của họ!

File ghi âm sẽ. Công bố trong điều kiện cho phép! Mọi người sẽ. Được nghe lại giọng nói của Pgs Đào thái tôn trong buổi bảo vệ luận án tặc sĩ của Tôi! (Hôm đó chị Đào phương chi cũng có mặt chị đã nghe rồi nhưng khi nghe lại thì sẽ có cảm giác mới mẻ)


https://www.facebook.com/share/v/1BjDdrMFNw/?mibextid=wwXIfr

Âm mưu Đạo Đức - hay Mùi đu đủ xanh

 Từ hôm cảm xúc của lần trước! Tôi cũng chỉ cảm xúc là cảm xúc mà thôi! Nhưng ai mà biết được có người đọc cảm cảm xúc của người khác mà cảm thấy lương tâm mình tự lay động! Thấy trên Facebook có hiện tượng lạ, người lạ thì vào kết bạn! Người quen thì chẳng ai comment! Thậm chí còn ghê sợ mình! Thực ra là họ có mối quan hệ của họ họ sợ bố con Nhà ông đào Thái tôn! Có người thì có mối quan hệ với lê Như duy nên họ cũng chẳng muốn dây vào: họ không dám comment không dám like nhưng chắc chắn họ đã bàn tán nhau! Chắc họ chỉ tầm phào thằng Toàn ảo tưởng, làm gì có chuyện đó! Ok! Tầm phào thì tầm phào! Tao cứ để đây cho mà biết! Tôi đặt tên phụ đề là mùi đu đủ xanh cùng tên với một bộ phim có tiếng của điện ảnh Việt Nam! Không hiểu mùi đu đủ xanh nó như thế nào nhưng đối với tôi đu đủ rất ngon mùi hơi tanh tanh nếu không quen! 

Sau vụ bảo vệ luận án, bị Pgs.Đào thái tôn moi móc chê bai! Tôi lên cơn điên có lúc văng ra: “khổng thèm đọc sách của ông Đào Thái tôn.”Thế nào mà cái thằng lê Như duy quan hệ với nhà ông ấy kiểu gì! đã đem câu chuyện đấy lên để ton hót, mách lẻo, kể công, nịnh đít nhà đấy! 

Pgs. đào Thái tôn đem chuyện trách cứ với ông Trịnh khắc mạnh : “nó nhìn thấy mặt tôi khổng thèm chào, tôi tặng nó sách nó bảo nó không thèm đọc“- kể ra sau những gì ông đã làm, đã nói, đã bày tỏ thái độ- Mà muốn người ta chào, muốn người ta đọc sách của mình- chắc hẳn là rối loạn nhân cách. (không biết là ông Phạm Văn Thắm và bà Nguyễn kim Oanh khi gặp pgs.đào Thái tôn họ có chào không? Sách của pgs.đào Thái tôn họ có đọc không? Và ông đã tặng tôi sách rồi có nhất định tôi phải đọc sách của ông ấy không?)

Và từ đó Pgs. đào Thái tôn mượn đi mượn lại tôi quyển sách này: “quyển đấy bác hết mất rồi, bác muốn đọc lại một tí, cháu có còn giữ không cho bác mượn mấy hôm”; 

chị con gái lớn của ông tôn cũng thế - “em có còn quyền đó không cho chị mượn!”

 con gái thứ hai của ông tôn cũng vậy: “anh còn giữ quyền đó không cho em mượn !”

Thằng lê Như duy cũng vậy:  “ông có còn quyển văn bản truyện Kiều của bác tôn không? Cho tôi mượn! “

Lần thứ hai khi từ ngoại quốc trở về, lại gặp nó: “quyển văn bản truyện Kiều của bác tôn dạo này hiếm, có nhiều người muốn mà không có, ông không dùng thì để Tôi, để lại cho họ!”

Á đù! Quát người khác thì oang oang! Dụ người khác để đạt mục đích nhỏ bằng cái kiến, trong khi quyển ấy báo đăng 51.000 vnd: giữ cái danh hão! Để xóa đi cái dòng chữ của chính ông Pgs viết đây!  khổ thân! nghĩ cảnh bố con nhà ông phó giáo sư ngồi cùng với thằng lê Như duy bàn nhau: làm cách nào mà lấy lại cái quyển đã tặng cho thằng Toàn? - Khó Chứ chả đùa! Bát nước đầy hất đi còn muốn hớt lại!  nhổ vào mặt người ta trước đám đông!  rồi dụ người ta vào chỗ vắng: ngoan nào! để bác lau cho!  Đỡ bẩn mặt cháu! 

Kỳ lạ!Thằng lê Như duy ăn l.o.l gì của con gái nhà đấy mà nhiệt tình thế! Ăn được thì cũng làm được! Mà làm không được!

Bồi hồi cảm xúc mấy ngày qua: nhờ Facebook lưu giữ nhắc lại!


Bồi hồi cảm xúc mấy ngày qua nhờ Facebook lưu giữ nhắc lại, Mà chúng ta lại nhìn lại những cảm xúc trong quá khứ. Nhận thấy rằng mình là một con người đã nhân cách, Nhưng rất cảm tình rất chân thành. Đăng lên đây để không bao giờ quên:

 Hồi tưởng lại những năm tháng công tác tại viện nghiên cứu Hán Nôm . Làm luận án Bị phó giáo sư đào Thái tôn moi móc, vặn vẹo! Nhớ về phó giáo sư đào Thái tôn: ông đã nhân tiện buổi bảo vệ luận án thạc sĩ của tôi ! Để phát ngôn bừa bãi Về một vấn đề mà ông không biết gì !😀 đề tài của tôi là “địa trí tỉnh Hà Nội thời Nguyễn qua tư liệu Hán Nôm” Nghĩ lại rất buồn cười và rất thương ông ấy !  ông là phó giáo sư  phó tiến sĩ ngữ văn. Chuyên gia nghiên cứu và phê bình văn học, đề tài chính là hồ Xuân Hương và truyện Kiều !  ông không phải là một chuyên gia về địa dư chí! Xét về chữ nghĩa thì ông cũng không phải là chuyên gia cực giỏi về hán nôm(dù ông có tranh luận với Phạm Văn Thắm về “lý gia đệ tứ đế” hay là “đương ra đệ tứ đế”- nhưng vấn đề lại chỉ xoay quanh chuyện cá nhân không liên quan gì đến kỹ năng đọc chữ hán cũng như là học thuật về văn tự học. Ông cũng không giỏi tiếng Trung Quốc(vì ông sau này vẫn còn theo học lớp tại chức tiếng Trung Quốc do viện tổ chức để bổ sung bằng cấp cho những cán bộ lớn tuổi ) ông cũng chẳng phải là chuyên gia về văn bia (cho dù ông có tham gia về tổng tập văn khắc Hán Nôm -nhưng mà đọc Văn bia chắc gì ông đã nhanh bằng tôi ) Nghĩa là về mặt chữ nghĩa thì cũng kém hơn các giáo sư khác. Nhưng về mặt viết lách văn chương thì phải thừa nhận là sắc sảo, lập luận logic.  nhưng vấn đề chính của ông là to mồm, cả vú lấp miệng em, đe dọa thao túng tâm lý những người cửa dưới của ông khiến họ sợ tai tiếng . Tôi trong buổi bảo vệ luận án của mình khá là bất ngờ. Vì cái bả danh vọng, con người ta ở cơ quan trong sự nghiệp học thuật đều phải vái lạy ai đó để làm bước tiến tiếp theo Cho sự nghiệp bằng cấp của mình được hoàn hảo. Nên ai cũng giữ gìn dè dặt , tránh va chạm. Giả dụ như tôi bây giờ sẵn sàng có thể tranh luận với ông về nhiều chuyện . Vì tôi ăn lương ngoài và không lệ thuộc vào danh vị học thuật của Việt Nam, của viện Hán Nôm nữa- Sòng phẳng sợ gì ?Tuy nhiên những chủ đề của ông không phải là sở thích của tôi. Chỉ thấy ông đào Thái tôn rất buồn cười khi lợi dụng những buổi bảo vệ luận án để phê phán người khác Theo kiểu thao túng tâm lý và đe dọa sự nghiệp, Cũng như tiếng tăm học thuật của người ta(tôi vẫn còn nguyên file ghi âm buổi bảo vệ ngày hôm ấy, do anh bạn thân của tôi là Nguyễn Văn Thanh ghi lại)! Giờ đây thì ông đã quá cố lâu rồi ! Nhớ khi xưa ông tranh luận với Nguyễn Quảng tuân mấy bài. Kiện tụng nhau ra tòa . Tôi cũng vác mặt đến để xem những lúc ông phê phán người khác với lúc ông đứng trước vành móng ngựa nó khác nhau như thế nào ! Thực tình bữa đó khi xuất hiện tại toà. Ông nhìn thấy mặt tôi ánh mắt của ông cũng hơi hơi khang khác!  Chị con gái lớn của ông nhìn thấy tôi , cũng cười nhẹ :  “Toàn cũng quan tâm đến việc này cơ à !”. Công bằng mà nói thì ông cũng rất là hiên ngang và rắn rỏi. Nhưng là sự rắn rỏi gượng gạo, trước những lũ hậu bối mà ông đã ra vẻ . Còn đây là trước toà. Phe bên Nguyễn Quang tuân cũng đầy đủ cả (Ls.Cù Huy hà vũ làm đại diện) Tuy nhiên dường như phía bên đấy chỉ đến dự Cho có mặt chứ họ cũng chẳng gì nếu thắng ông tôn . Kiện đi kiện lại mất thời gian họ để cho ông thắng phúc thẩm!  Thế là danh dự của ông được vẹn toàn. 

Còn sự việc ném chén, ném khay trong buổi họp khoa học  bảo vệ đề tài cấp viện “ nghiên cứu về văn bản truyện Kiều “ở viện nghiên cứu Hán Nôm. Thì do ông vui mồm, tán phét nhiều quá: nói Nguyễn tài cẩn sai chỗ này, Nguyễn tay cẩn nhầm chỗ kia, … thì ông phó giáo sư ngô Đức Thọ hất khay nước  xuống đất quát: “ thằng nào bảo Nguyễn tài cần sai thì thằng đấy là thằng ngu”. Ông phó giáo sư đào Thái tôn cũng ném chén hắt nước trở lại!  cả hội đồng nháo nhác can thiệp! Sau này tôi tâm sự lại với ông ngô Đức Thọ. Thì ông thọ bảo rằng: “ nhân tiện nó lỡ mồm nói Nguyễn tài cẩn sai, thì mình phải chụp lấy ngay làm ầm lên cho nó bẽ mặt một tí. Nguyễn tài cẩn là tên tuổi lớn không dễ gì nói người ta sai được . Chứ tôi ăn giải gì mà cãi nhau với hắn”” nhưng mà sau đó thì tôi với hắn thân với nhau cực Văn kỳ luôn”. 

Còn một chuyện nữa. Một dạo Kinh phí quỹ của công đoàn không đủ chi cho anh em. Nên công đoàn đã họp và thống nhất trích kinh phí cá nhân của mỗi cán bộ làm quỹ.  phó giáo sư đào Thái tôn hôm đó không đi họp. Ông không biết. Hoặc có thể là ông có họp mà ông chả để ý. Đến khi lĩnh tiền thấy thủ quỹ ghi trừ. Quỹ ấy là quỹ của công đoàn thu. Ông đào Thái tôn điên tiết chạy lên phòng chủ tịch công đoàn lúc mấy giờ là ông hoàng giáp. Đập bàn ghế quát tháo ầm ỹ. Ông hoàng giáp cũng là dân có võ, túm cổ ông đào Thái tôn đè xuống ngay . 100 họ viện nghiên cứu Hán Nôm phải lên can ngăn . Rồi lại một buổi họp khác thông báo lại đây là chủ trương của tập thể . 

Ngày ông về hưu. Đứng trước cơ quan phát biểu, ông bày tỏ sự tiếc nuối vì trong cuộc đời nghiên cứu ông đã từng tổn thất người này người kia (thì chừng nhắc đến Phạm thắm bị phê bình chữ nghĩa , đến Nguyễn kim Oanh bị ông hất đổ luận văn tiến sĩ , … ) ông có nhắc một câu châm ngôn : “ không ai đánh một người phụ nữ dù chỉ đánh bằng một nhành hoa “ - cười thối ruột !  ông cũng đưa mắt nhìn tôi ! Chả có ý nghĩa gì ! Một kẻ về hưu sắp xa rời quyền lực (quyền lực ở đây không phải là chức tước mà là quyền lực học thuật để ở một vị trí này có thể phê phán người khác khi xét công trình, luận án) sự yếu lòng của một người sắp mất đi chức năng thường nhật ! Về hưu là hết vẹo! Hết date! Nói chả ai thèm nghe!  thôi thì vuốt ve một chút! 

Quyển văn bản truyện Kiều của ông tặng tôi. Lúc tôi điên lên tôi văng ra là tôi không thèm đọc(tôi biết chữ hán biết chữ nôm nói được cả tiếng tàu đọc truyện Kiều nguyên bản còn chẳng bõ nữa đọc bản dịch ) Ông và các cô con gái của ông cùng thằng lê Như duy rình rập mọi cách để kiếm lại quyển đó! Đã thế tôi cứ giữ đấy! Tôi đếch giả!  nói mấy câu giảng hòa cho để họ khỏi rình rập xin cái quyển đó nữa. 

(Quên còn một chuyện bựa nữa: từ sau vụ luận án của tôi. Nhìn mặt nhau tôi chả muốn nói gì . Ông cứ mách với ông Trịnh khắc mạnh rằng nó nhìn thấy tôi nó không thèm chào - khiến ông chịnh khắc mạnh phải gọi tôi xuống để góp Ý : sự chào hỏi trở thành thước đo đạo đức đối với những người trẻ tuổi - sau những gì đã xảy ra mà mau muốn người khác chào mình - chắc hẳn bị rối loạn nhân cách). Nhưng tôi lại được xem xét cảm tình đảng rất là sớm từ 2006 . Ông đã dọa tôi rằng : “ cậu cẩn thận cái cảm tình ĐẢNG của cậu đấy!”. / thời buổi bây giờ con người ta hèn là thế! Tôi chỉ biết im lặng, tiếp tục nuôi dưỡng tình cảm đảng, và nâng cao đạo đức cách mạng.  Nếu thuận buồm xuôi gió thì tính ra năm nay tôi cũng 18 năm tuổi đảng rồi . 

Ngày phó giáo sư ngô Đức Thọ mất . Tôi có làm một đôi câu đối viếng rất là chân tình , hóm hỉnh , đủ cái điển tích cái tình của tôi đối với ông ngô Đức Thọ . Thật không ngờ là con gái thứ của ông đào Thái tôn không thích đôi câu đó.  tôi thấy họ văng tục trên Facebook! Thật là buồn cười! Tôi cũng hủy kết bạn từ đó !



Có những chuyện không nói ra nhưng mà nói ra thì nó lại rất hay! 

Thứ Năm, 15 tháng 5, 2025

Copy lại từ Facebook: Phỏng Đào tiên sinh bất ngộ cảm đề.

 Copy lại từ Facebook - 19/08/2015

Phỏng Đào tiên sinh  bất ngộ cảm đề.



Văn hóa mồ mả ở VN thật hủ lậu hết sức. Mộ chôn đất ruộng lồi lõm cỏ dại, cây dậm um tùm mà trâu bò người ngợm qua lại phân rác bẩn thỉu. Được bữa mưa to đất thịt lầy lội nhớp nháp. Mấy tấm bia cắm đất bị úng nước lút xuống đất quá nửa chỉ còn cái chóp, chả đọc được ai với ai. 

Người chết chôn rồi thây kệ cùng mưa nắng, năm được 1 lần thanh minh -tảo mộ. Đâu như người Tây, chết chôn rất đẹp, có người cắt tỉa cây cỏ như trong công viên. Người thân đến thăm với những bông hoa tươi, ngồi lại bên mộ tâm sự rất lâu, bất kể thanh minh tảo mộ. Cái văn hóa với người chết còn như thế thì người sống ra sao bất ngôn tự giác.

Qua tìm mộ bác Tôn (Đào Thái Tôn - nhà nghiên cứu Hồ Xuân Hương và Truyện Kiều) mà không thấy. Đời người khi đã  khuất rồi, bạn bè thân hữu được mấy ai thăm ai kiểu bất thình lình như này. Họa hoằn có dịp. Mình cũng nhân dịp-dịp là quê vợ gần ngay đây, tuần nào cũng qua mà.

Gần đường thăm chỗ bác Tôn,

Còn nghe phảng phất cái hồn Xuân Hương.

Tiếng lòng vặn khúc Đoạn Trường,

Qua sông ngắm sóng lại thương thân Kiều.

Được bấy nhiêu, được bấy nhiêu,

Ba trăm năm nữa ai chiều nhớ ai.

Ngoại gia Du Nội cận Mai Hiên nghĩa trang. Dữ chư tiểu nhi Phỏng Đào tiên sinh  bất ngộ. Duy hữu lão ông mục hoàng ngưu tọa lộ bàng. Vấn thoại kỉ cú bất thức tiền nhân hà xứ. Thảo thụ ủy ủy bái vọng dữ tiểu nhi quy. Nhi vấn tầm hà nhân. Đáp: ngã chi đồng các cố nhân, quy sơn dĩ cửu, kim tiện lộ vấn, bất quả nhi quy.