Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Đệ Tử Quy diễn âm 第子规演音

Diễn âm lại sách Đệ Tử quy 第子规 của Lý Dục Tú 李毓秀 đời Thanh. Bài này đã dịch từ đầu 2013, nhưng là bài dịch có giải thích. Nay chỉ giới thiệu lại phần diễn âm: Nhiều chỗ câu thơ còn chưa hiệp vận tách làm khổ khác. Cái ý nó khó diễn. Xin nhận hạn hẹp ngôn từ. Nhờ người quân tử sửa cho.

弟子规 圣人训 
首孝弟 次谨信
泛爱众 而亲仁 
有余力 则学文
入 则 孝
父母呼 应勿缓 
父母命 行勿懒
父母教 须敬听 
父母责 须顺承
冬则温 夏则凊 
晨则省 昏则定
出必告 反必面 
居有常 业无变
事虽小 勿擅为 
苟擅为 子道亏
物虽小 勿私藏 
苟私藏 亲心伤







亲所好 力为具 
亲所恶 谨为去
身有伤 贻亲忧 
德有伤 贻亲羞
亲爱我 孝何难 
亲憎我 孝方贤
亲有过 谏使更 
怡吾色 柔吾声
谏不入 悦复谏 
号泣随 挞无怨
亲有疾 药先尝 
昼夜侍 不离床
丧三年 常悲咽 
居处变 酒肉绝
丧尽礼 祭尽诚 
事死者 如事生
出 则 弟
兄道友 弟道恭 
兄弟睦 孝在中
财物轻 怨何生 
言语忍 忿自泯
或饮食 或坐走 
长者先 幼者后
长呼人 即代叫 
人不在 己即到
称尊长 勿呼名 
对尊长 勿见能
路遇长 疾趋揖 
长无言 退恭立
骑下马 乘下车 
过犹待 百步余
长者立 幼勿坐 
长者坐 命乃坐
尊长前 声要低 
低不闻 却非宜
进必趋 退必迟 
问起对 视勿移
事诸父 如事父 
事诸兄 如事兄
朝起早 夜眠迟 
老易至 惜此时
晨必盥 兼漱口 
便溺回 辄净手







冠必正 纽必结 
袜与履 俱紧切
置冠服 有定位 
勿乱顿 致污秽
衣贵洁 不贵华 
上循分 下称家
对饮食 勿拣择 
食适可 勿过则
年方少 勿饮酒 
饮酒醉 最为丑
步从容 立端正 
揖深圆 拜恭敬
勿践阈 勿跛倚 
勿箕踞 勿摇髀
缓揭帘 勿有声 
宽转弯 勿触棱
执虚器 如执盈 
入虚室 如有人
事勿忙 忙多错 
勿畏难 勿轻略
斗闹场 绝勿近 
邪僻事 绝勿问
将入门 问孰存 
将上堂 声必扬
人问谁 对以名 
吾与我 不分明
用人物 须明求 
倘不问 即为偷
借人物 及时还 
后有急 借不难








凡出言 信为先 
诈与妄 奚可焉
话说多 不如少 
惟其是 勿佞巧
奸巧语 秽污词 
市井气 切戒之
见未真 勿轻言 
知未的 勿轻传
事非宜 勿轻诺 
苟轻诺 进退错
凡道字 重且舒 
勿急疾 勿模糊
彼说长 此说短 
不关己 莫闲管
见人善 即思齐 
纵去远 以渐跻
见人恶 即内省 
有则改 无加警
唯德学 唯才艺 
不如人 当自砺
若衣服 若饮食 
不如人 勿生戚
闻过怒 闻誉乐 
损友来 益友却
闻誉恐 闻过欣 
直谅士 渐相亲
无心非 名为错 
有心非 名为恶
过能改 归于无 
倘掩饰 增一辜
泛 爱 众
凡是人 皆须爱 
天同覆 地同载
行高者 名自高 
人所重 非貌高
才大者 望自大 
人所服 非言大
己有能 勿自私 
人所能 勿轻訾
勿谄富 勿骄贫 
勿厌故 勿喜新
人不闲 勿事搅 
人不安 勿话扰
人有短 切莫揭 
人有私 切莫说
道人善 即是善 
人知之 愈思勉
扬人恶 即是恶 
疾之甚 祸且作
善相劝 德皆建 
过不规 道两亏
凡取与 贵分晓 
与宜多 取宜少
将加人 先问己 
己不欲 即速已
恩欲报 怨欲忘 
报怨短 报恩长
待婢仆 身贵端 
虽贵端 慈而宽
势服人 心不然 
理服人 方无言
亲 仁
同是人 类不齐 
流俗众 仁者希
果仁者 人多畏 
言不讳 色不媚
能亲仁 无限好 
德日进 过日少
不亲仁 无限害 
小人进 百事坏
余 力 学 文
不力行 但学文 
长浮华 成何人
但力行 不学文 
任己见 昧理真
读书法 有三到 
心眼口 信皆要
方读此 勿慕彼 
此未终 彼勿起
宽为限 紧用功 
工夫到 滞塞通
心有疑 随札记 
就人问 求确义
房室清 墙壁净 
几案洁 笔砚正
墨磨偏 心不端 
字不敬 心先病
列典籍 有定处 
读看毕 还原处
虽有急 卷束齐 
有缺坏 就补之
非圣书 屏勿视 
蔽聪明 坏心志
勿自暴 勿自弃 
圣与贤 可驯致



Kìa xem phép đạo làm con
Y lời Thánh dạy còn truyền từ lâu
Làm con hiếu đễ là đầu
Cẩn thận, giữ tín là sau nối vào
Yêu mọi người, nguyện ước ao
Đấng nhân thân thiết cho sao được gần
Bấy nhiêu trọn, sức dư phần
Học thêm tri thức cho văn được thuần
Trong nhà phải hiếu song thân
Mẹ cha gọi chớ lần khân thưa lời
Mệnh lệnh như có bảo sai
Làm ngay đừng có chây lười hư đi
Cha mẹ dạy, phép lễ nghi
Phải nghe kính cẩn nhớ ghi đủ đầy
Dù cho trách mắng  la rầy
Trong lòng vẫn cứ vâng ngay thuận tòng
Tích xưa chăn ấm trời đông
Hè thì mát chiếu cho song thân nằm
Sáng ra trông mặt hỏi thăm
Tối đến thưa chuyện để chăm giấc nồng
Đi đâu trình báo cho thông
Khi về phải để cho trông thấy về
Sinh hoạt có nếp có nề
Công việc gìn giữ chớ tùy ý thay
Sự nhỏ đừng tự đổi ngay
Tùy tiện tự đổi hư hay  khó lường
Hiếu song thân có một đường
Tổn mình mà hại đạo thường làm con
Vật kia dù nhỏ cỏn con
Chớ đem giấu diếm để bòn làm riêng
Nếu tự cất chiếm làm riêng
Phạm đường pháp lý đau thương lòng người

Song thân có thích điều gì
Gắng sức làm trọn chỉ vì người vui
Điều chi cha mẹ không vui
Cẩn thận mà tránh, chớ lơi mắc vào
Thân ta đừng để tổn hao
Mẹ cha lo lắng hư lao tinh thần
Đức ta kém, tủi song thân
Phải chăm dưỡng đức để phần vẻ vang
Mẹ cha yêu, hiếu dễ dàng
Dù cho có ghét đạo thường phận con
Mẹ cha sai, lỗi vẫn còn
Phải tùy can gián để còn sửa sai
Khi can sắc mặt vui tươi
Tiếng lời thanh thoát để người dễ nghe
Can rồi mà vẫn chưa nghe
Lại vui vẻ lại dần dè khuyên thêm
Phải theo phải khóc cho mềm
Dù cho đánh mắng một niềm oán không
Song thân ốm yếu nằm trong
Tự mình săn sóc thuốc trông thang chừng
Ngày đêm mắt để, đèn trưng
Phải gần giường ngủ chứ đừng rời xa
Ba năm tang chế ở nhà
Lòng thường buồn bã xót xa nhớ người
Sự sinh hoạt cũng đổi thôi
Những nơi rượu thịt vui chơi chớ màng
Khi tế lễ phải đàng hoàng
Sao cho thành kính rõ ràng thì hơn
Dù cho người đã khuất non
Mà như hình bóng vẫn còn hôm nay
Thương em anh phải thảo ngay
Để em cung thuận ngày ngày noi gương
Anh em hòa thuận mọi đường
Yên lòng cha mẹ lẽ thường hiếu trong
Của cải nhiều cũng như không
Thì đường tình nghĩa oán lòng khó sinh
Nhẫn được lời nói trong mình
Lặng cơn tức giận nhẹ thênh tâm tình
Ăn uống, đi đứng dáng hình
Phải dè lớn trước phận mình nhỏ sau
Người trên gọi, giúp truyền rao
Nếu không ai đến thì mau lại trình
Gọi người trên, chớ nêu danh
Trước mặt tôn trưởng tài mình chớ khoe
Đi đường gặp gỡ một khi
Nhanh tay thi lễ kẻo e hỗn hào
Bề trên chẳng có lời nào
Thì lui bước xuống để chào người qua
Khi cưỡi ngựa, lúc rong xe
Thấy người là xuống tỏ vì kính trên
Qua rồi vẫn ngóng để nhìn
Đủ qua trăm bước giữ gìn mới hay
Già đứng trẻ đứng cho ngay
Già ngồi cho phép trẻ đây mới ngồi
Bề trên tôn kính trước rồi
Nói năng vừa phải đúng người đủ nghe
Nhỏ nhẹ quá chẳng nghe chi
Cũng không hợp lễ thích nghi chút nào
Tiến lên nhanh để hỏi chào
Cáo lui thì lại lời trao từ từ
Hỏi thì đáp chớ đừng “ừ”
Mắt trông ngay thẳng, lừ lừ nghiêng không
 Hàng cha anh phải kính trông
Như cha anh ruột chứ không khác gì
Sáng dậy sớm, tối chơi lì
Tuổi già mau đến mất thì thanh xuân
Con em phải tính xa gần
Tiếc thời niên thiếu thanh xuân học hành
Sáng ra rửa ráy cho nhanh
Lại còn súc miệng vệ sinh gọn gàng
Tay chân sạch sẽ phải càng
Kẻo mang bệnh tật lỡ làng khổ thân

Mũ đội phải chính, phải ngay
Có cúc thì buộc có giây thì cài
Tất đi cùng với giày hài
Phải đi vừa vặn không ngoài cỡ chân
Gọn gẽ chỗ đặt áo quần
Để cho đúng chỗ đúng phần đừng sai
Để bừa để bãi đi rồi
Dễ dơ dễ bẩn dễ rơi hôi rình
Áo quần trọng sạch trọng thanh
Đâu cần hoa mỹ linh tinh rườm rà
Mặc sao hợp tiết hợp nhà
Cho vừa hoàn cảnh cho ra phận  mình
Ăn uống quan trọng đừng khinh
Đừng có lựa chọn kén tanh kén mùi
Ăn sao vừa đủ thì thôi
Đừng ăn quá mức để rồi mệt thêm
Tuổi ít phải giữ phải hèm
Đừng mê ăn uống đừng thèm say sưa
Say sưa hại tính chẳng vừa
Say chẳng biết xấu nói đua nói càn
Dáng đi thong thả nhặt khoan
Dung nghi ngay thẳng chính đoan con người
Vái chào cung kính hẳn hoi
Ai ai trông thấy cũng coi gương lành
 Qua cửa dẫm nghạch ấy đừng
Dáng đi uốn éo nghiêng mình cũng không
Khi ngồi không duỗi không cong
Không rê chân đất không rung hai đùi
Mành treo căng rút tới lui
Phải làm từ tốn nhẹ thôi kẻo ầm
Chỗ cong cần rẽ phải ngăm
Khoan thai mình chuyển kẻo đâm góc trồi
Bưng đồ không cũng phải coi
Như bưng đầy chặt kẻo rơi lỡ làng
Vào nhà vắng cũng sẽ sàng
Như có người ở kẻo màng thị phi
Hành sự chớ vội việc chi
Vội vàng lắm chuyện có khi sai nhầm
Càng khó ta lại càng chăm
Không được khinh suất lại lầm càng thêm
Chỗ đánh đấu, chớ có chen
Những chuyện tà vạy chẳng quen gạn lời
Khi vào cửa phải hỏi ai
Lên nhà đánh tiếng để người biết ta
Nếu ai hỏi, đáp tên ra
Đừng xưng „tôi- tớ“ người ta lại nhầm
Đồ người khác phải hỏi thăm
Mượn nói cho rõ không tham ám cầu
Nếu không gạn rõ đuôi đầu
Thì như ăn trộm tiếng âu đến mình
Mượn xong khi trả cũng rành
Đúng kỳ đúng hạn cho minh cho tường
Về sau gặp sự nhỡ nhàng
Người cho mượn lại dễ dàng khó chi

Làm người phải trọng xuất ngôn
Xuất ngôn chữ tín luôn luôn làm đầu
Điêu sai dối trá còn lâu
Làm người thất tín lấy đâu làm người
Nói ít còn hơn nhiều lời
Nói điều đúng phải đừng chơi khéo sàm
Lời bậy bạ, tiếng gian thâm
Đầu đường xó chợ chớ ham nói bừa
Chưa hay thì nói rằng chưa
Chưa biết thì cũng chớ bừa truyền rao
Việc chẳng hợp đừng nhận vào
Đừng có cẩu thả làm ào cho qua
Lỡ rồi tiến thoái sa đà
Đều mắc lỗi cả thì ra thế nào
Nói năng thận trọng thanh tao
Đừng có hấp tấp lao nhao hồ đồ
Người nói tê, kẻ nói mô
Việc mình không phải chớ dò dẫm thêm
Thấy người thiện, nghĩ mà thèm
Phải suy cho kịp cho nên bằng người
Dù cho vẫn kém dài dài
Dần dà từng bước một hai cho đều
Thấy người xấu, ác rõ bêu
Trong lòng suy nghĩ để nêu gương mình
Nếu có sửa ngay thật tình
Nếu không thì cũng giữ mình không vương
Đức học tài nghệ tầm thường
Phải lo rèn luyện để đương bằng người
Còn như ăn mặc bề ngoài
Cho dù kém ít chẳng phai đạo hằng
Kém ai như thế cũng bằng
Chẳng hề lo lắng lăng quăng nhọc nhằn
Ai nghe lỗi, tức lòng sân
Nghe khen thì lại vui rân lên cười
Thế là bạn tốt mất rồi
Để cho bạn xấu lại chơi  quanh mình
Nghe khen e sự chẳng bằng
Nghe chê thì lại vui mừng quá đi
 Là người cao sĩ uy nghi
Dần dà ta phải yêu vì học theo
Vô tình phạm lỗi ngặt nghèo
Ấy là lầm lỡ phải đeo danh mình
Có lòng biết, vẫn cố tình
Thì là ác nghiệp do mình tự gây
Có lỗi biết đổi mới hay
Còn như che đậy tội tày càng thêm
Yêu thương yêu hết mọi niềm
Vì cùng đội đức ân chiêm của trời
Cùng trên quả đất xoay dời
Phải yêu cho khắp mọi người thế gian
Đức cao danh cũng khỏi bàn
Người đâu chỉ trọng nhất  ban tướng hình
Tài đức lớn, lớn cả danh
Đâu phải lớn tiếng, oai hình người ghê
Năng lực mình phải phát huy
Chứ đừng tự ích tự ti chút nào
Người ta hay giỏi làm sao
Cũng đừng nhẹ miệng tiếng vào lời ra
Cũng đừng nịnh bợ xa hoa
Cũng đừng khinh bỉ kiêu xa với nghèo
Cũ hay mà tốt thì theo
Đừng ham vui mới chắc nhiều tốt chưa
Người đang bận quấy nhiễu chừa
Người đang lo lắng không vừa đừng trêu
Ai ai cũng có lỗi nhiều
Đừng hay nói quá bới điều lỗi ra
Ai ai cũng có riêng tư
Đừng đem chuyện kín mà đưa mối bàn
Khen người tốt, thì tốt hơn
Ai hay thì cũng gắng nên tốt nhiều
Lỗi người khác, nói ra bêu
Khiến người lo lắng lại điều họa sinh
Khuyên nhau khuyên những tốt lành
Cùng nhau gây lập đức danh ở đời
Lầm lỗi chẳng bảo cho người
Cả hai cũng phạm đạo thời tổn hao
Cho đi nhận lại bao nhiêu
Quý điểu phân biệt nhận trao rõ ràng
Cho đi nhiều nghĩa lại sang
Nhận về khiêm tốn đức càng quý hơn
Nhờ ai thì nhớ hỏi han
Lòng mình như có được an hãy nhờ
Bản thân còn chẳng chịu ưa
Thì thôi đừng để dây dưa đến người
Báo ân báo oán rạch ròi
Ân thời phải báo oán thời phải quên
Báo oán thì ít là hơn
Báo ân thì phải cho nên lâu dài
Người nô bộc tiếp đãi ai
Thân mình nghiêm chính làm bài làm gương
Dù cho nghiêm chính một đường
Hiền từ khoan hậu giữ giàng đừng quên
Phục nhân bằng thế đừng nên
Dầu người tạm phục mà quên ghi lòng
Dùng lí để phục người xong
Thì người chịu lí mà không càu nhàu
Cùng là đồng loại với nhau
Người này người khác dễ đâu giống đều
Phàm phu tục tử là nhiều
Nhân từ ít lắm khó chiều học theo
Nhân hậu thực, người kính yêu
Vì lời lẽ dịu sắc yêu không tà
Đấng nhân mà ở gần ta
Là điều cực tốt đo xa vô cùng
Đức hạnh ngày một hanh thông
Lỗi lầm ngày một tiêu vong dần dần
Còn không chịu học người nhân
Thì hại vô kể vô ngần khôn đo
Tiểu nhân ngày một dầm dò
Dẫu làm trăm việc đều thu bại tàn
Bấy nhiêu đạo lý không làm
Chỉ mê mải với văn suông mỹ miều
Thành ra lãng đãng phiêu diêu
Thành người sao được mà theo thánh hiền
Còn như nhắm mắt làm liền
Văn chương đạo lý chẳng phiền đọc thêm
Làm tự ý, tự mình xem
Thì mờ lệch hết ý hiền đời xưa
Đọc sách phải ba điều ưa
Tâm ưa, mắt thích miệng vừa nhẩm theo
Lại hay đạo nghĩa tín điều
Là ba cốt lõi phải theo chớ rời
Đọc sách đọc phải đến nơi
Đừng ham chỗ nọ lại vời chỗ kia
Sách này đọc chửa kịp qua
Đã buông sách khác gợi ra mối nhiều
Khoan thai đúng mức đúng điều
Công phu đều đặn thì điều tắc thông
Điều chi nghi ngại chưa xong
Thì ghi chép kỹ để phòng hỏi han
Cầu tìm nghĩa lý rõ ràng
Hỏi người rồi lại luận bàn cho ra
Phòng ốc yên tĩnh thanh quang
Bốn bên tường vách sẽ sàng sạch không
Bàn ghế bày biện bên trong
Bút nghiên đoan chính để trông gọn gàng
Mực mài lệch cả dọc ngang
Lòng chưa ngay thẳng rõ ràng trong nghiên
Chữ viết chưa thẳng chưa liền
Để thành thói bệnh rối ren xấu mình
Sách vở bày đặt lối hình
Có chỗ quy định để mình dễ coi
Đọc xong đặt để có nơi
Để nguyên vị trí để ngơi khi cần
Dù vội dù bận mấy phần
Nhưng mà gấp sách muôn phần thẳng ngay
Chỗ nào rách tu bổ ngay
Để mà gìn giữ sau này đọc thêm
Sách chi lỗi đạo thánh hiền
Thì đều bỏ chớ đọc thêm ý tà
Thông minh bị lấp đường ra
Tâm chí tổn hại sao mà nên thân
Cũng đừng nản chí than thân
Cũng đừng tự kỷ buông chân thụt lùi
Thánh xưa cũng thể là người
Học hành rèn luyện đến nơi thôi mà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét